Vâng, mùa xuân đã đến. Mùa mình ghét nhất trong năm đã đến. Suốt ngày mưa rả rích, thời tiết thì ẩm ương, lúc thì nóng lúc thì lạnh xong lúc thì lại nồm kinh ra phát khiếp.
Mưa bao trùm cả mấy ngày hôm nay, ngày nào cũng mưa dai dẳng từ sáng sớm đến tận tối mịt. Đấy, bây giờ vẫn đang mưa đây này. Thế mà tôi lại không hề thấy khó chịu mới kỳ diệu chứ. Vẫn như thường lệ, mưa thế này chỉ có ăn uống và đọc sách. Ngồi lì ở nhà tự kỷ chắc là sở trường của mình.
Dạo gần đây hay gặp ác mộng, hôm nào cũng giật mình tỉnh giấc xong thon thót sợ xong lại ngồi ngơ ngẩn cả người ra. Suốt ngày ngờ vực người khác thế này cũng mệt mỏi, cũng chả biết là để làm gì nhưng tạm thời không làm khác được. Có lẽ đây là nhân quả tôi phải chịu đựng. Ừ thì tôi cắn răng mà chịu thôi. Chỉ mong đừng làm khổ những người quan tâm ở bên cạnh tôi.
Có người nói với tôi là làm sai cũng không sao hết, dù sao mày cũng biết sợ và có cơ hội sửa sai. Tôi vẫn đang trên con đường đấy nhưng tính tôi lại quá để ý đến những gì người khác nghĩ về mình nên đôi khi, tủi thân ngồi rơm rớm cũng không phải chuyện hiếm :) Chỉ là thấy mình càng ngày càng chai lỳ cảm xúc, hồi trước buồn vui vô tư lắm, vui thì cười mà buồn thì khóc. Giờ đây vui buồn đều cười, khi nào thấy không thể chịu đựng nổi mới rơm rớm chứ cũng chả khóc được...
Vẫn đang xem "Bên nhau trọn đời", thấy buồn cười vì sự thay đổi của Triệu Mặc Sênh trong những tập đầu lắm. Từ một cô bé đáng yêu, hoạt bát hồi đại học mà giờ đã trầm tính, nhẹ nhàng và ít nói như bây giờ. Tôi thực sự không thích tạo hình đấy bởi đó đâu phải là bản chất của Mặc Sênh. Dù Hà Dĩ Thâm có ở bên cạnh cố làm cho Mặc Sênh tin tưởng mình đến cỡ nào thì chị ấy cứ gật như lạy phật xong không nói câu nào làm nhiều lúc điên ghê muốn quẳng cái ghế vào màn hình -.- May mà đến những tập gần đây Mặc Sênh đã trở về với bản chất phởn phơ, vui vẻ của mình làm mình cũng vui ghê gớm. Yêu anh quá Hà Dĩ Thâm ơi huhu x
.
.
.
.
Vậy thì phải chờ đến bao giờ bao giờ đây em mới vui vẻ được như trước kia, đến bao giờ đây em mới tin tưởng được người khác một lần nữa? Đến bao giờ đây em có thể thoải mái nói chuyện được với lũ bạn thân của em? :]
Thật sự đã đánh mất quá nhiều thứ chỉ là một người không ra gì...